Nói láo vợ , mình bỗng trở nên hèn đi , nhỏ bé đi , vì thế tôi ý chí sẽ nói thật. Buổi trưa tôi đi gội đầu. Cô thợ gội đầu quê ở Yên Bái. Trên đó vừa xảy ra một trận lũ quét. Cô bé rất nóng ruột , muốn gọi điện về nhà xem tình hình ra sao nhưng máy cô ấy lại hết tiền rồi. Tôi đưa máy của tôi cho cô bé gọi về nhà. Buổi tối bà xã lục lạo fone của tôi và hỏi: “Trưa nay anh gọi cho ai ở Yên Bái?”.- Không , anh không gọi cho ai ở trên đó cả.- Thì số thuê bao hiện rành rành ra đây thôi. Đây là thuê bao Yên Bái và gọi lúc 11h20’. - À , đó là cô thợ gội đầu mượn máy của anh để gọi về nhà. Trên ấy vừa xảy ra một trận lũ quét. Cô ấy muốn biết tình hình trên nhà ra sao nhưng máy lại hết tiền. Nhà tôi sẵng giọng:- Chứng tỏ hai người rất thân nhau. Ngoài fone ra anh còn cho cô ấy mượn những gì nữa? thời kì gần đây số tiền anh mang về nhà ít hẳn , giờ thì em hiểu tiền đã “chảy” vào đâu rồi. Tôi nói với vợ rằng đó là cô thợ tôi mới gặp lần đầu , thậm chí tôi không hề biết tên , không có mối quan hệ nào gần gụi cả. Vợ tôi nhọn mỏ , xùy một tiếng như đuổi chó:- Anh tưởng nói thế là em tin à! Em lạ gì đàn ông các anh. Thằng nào chẳng thế , thấy gái trẻ là mắt sáng lên như mèo thấy mỡ. Chỉ một cuộc fone mà vợ tôi lảu bảu suốt đêm và cuộc “chiến tranh lạnh” còn kéo dài tận mấy hôm liền. Sau thời gian ấy , một lần đi công tác miền núi , chúng ta đến một vùng hơi hẻo lánh mà chỉ máy của tôi mới có sóng , còn máy của cô bạn trong cơ quan thì không có tí sóng nào , do cô ta thuê bao một hãng khác. Vì thế , cô bạn phải dùng máy của tôi để gọi về nhà cho chồng. Buổi tối , nhìn thấy có số lạ trên danh mục gọi đi , vợ tôi hỏi: “Số máy lạ này là của ai?”. Tôi nói: “Đó là số máy của một khách hàng”. “Khách hàng sao lạ thế , em chưa thấy số máy này bao giờ”. “Đó là khách hàng mới toanh , hẳn nhiên số máy phải lạ rồi”. Nhờ thế mà tôi không bị lảu bảu. Một lần , tôi phải mời cơm một bạn hàng từ thành thị Hồ Chí Minh ra. Tôi nói với vợ: “Trưa nay anh mời cơm một bạn hàng ở nhà hàng , em đi ăn trưa cùng anh nhé!”. “Bạn hàng của anh là nam hay nữ?” “Là phụ nữ”. “Thế thì em không tham gia , để cho hai người được không bị các nghĩa vụ hoặc trách nhiệm trói buộc thoải mái”. Tuy nói là không tham gia nhưng trưa hôm đó , nhà tôi cũng ghé qua nhà hàng để chào khách. Tối hôm đó , nhà tôi căn vặn: “Tiếp khách phụ nữ sao anh chọn nhà hàng đấy? Đó là nhà hàng tự do tương đối nụ cười kín đáo , cái bàn mà hai người ngồi lại rất nụ cười kín đáo , nói gì làm chi cũng không ai biết”. Tôi thanh minh: “Chuyện kinh dinh chẳng thể nói oang oang ở chỗ đông người được. Ở nước ta , dù buôn vài củ sắn cũng phải bí mật”. “Thanh minh tức là thú nhận. Anh đừng nói nữa. Coi như em chưa thấy gì , nhưng em không dễ lừa như trẻ nít đâu”. Nhà tôi nói thế rồi vào giường nằm úp mặt vào tường , suốt đêm không ngoảnh lại gì đến chồng. Tháng sau , vẫn cô bạn hàng ấy từ thành thị Hồ Chí Minh ra và tôi vẫn phải mời cơm trưa nhưng tôi nói với vợ: “Trưa nay anh tiếp một ông bạn hàng gần gụi , em đi cùng anh nhé!”. Nhà tôi từ chối rất vui vẻ: “Thôi , các anh ngồi với nhau cho không bị hạn chế , em không uống được rượu tây”. Hôm sau , cô bạn hàng ấy lấy ôtô của tôi đi tham quan vùng nhãn lồng Hưng Yên và quyết định mua 10 tấn nhãn chở thẳng vào Sài Gòn bán , nhưng cô mang thiếu tiền và nhắn vay tôi 30 triệu đồng. Tức thì , tôi thủ cựu quỹ cầm 30 triệu đồng xuống Hưng Yên cho cô ấy. Buổi chiều , tôi về nhà bằng xe buýt , vợ tôi hỏi: “Ô tô của anh đâu mà đi xe buýt?”. Tôi nói: “Ô tô phải vào xưởng bảo dưỡng định kỳ”. Buổi tối nhà tôi lục lạo fone của tôi và hỏi: “Em nào hỏi vay tiền tài anh vậy?”. Tôi nói: “Một bạn hàng rất quen thuộc , nhưng rất khổ là anh cũng đang lúc cần tập trung tiền để nhập khẩu hàng nên không giúp người ta được”. Tôi rất ghét thói nói láo vợ. Nói láo vợ là tự hạ thấp mình. Dĩ vãng , khi chưa có vợ , tôi chưa biết nói láo bao giờ. Nhà văn Hoàng Hữu Các
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét